Nguyên Đỗ

Xuân Chưa Hết, Một Vì Sao Chợt Tắt






Xuân chưa hết một vì sao chợt tắt
Cả màn đêm đen kịt tối ba mươi
Núi Thái Sơn công cha nhớ một đời
Cha nằm xuống, cả trời sao nghiêng ngả

Nhớ năm ngoái, em còn Cha, vâng dạ
Khuyên cha già đọc Bát Nhã Tâm Kinh
Thế gian xưa nay thay đổi thình lình
Vô thường luật, lẽ đời ai đoán biết

Lo Phật sự, tháng ngày em mải miết
Giữ bình an tâm lạc sống yêu thương
Cho các em giữa thế giới vô thường
Tin Cha mất, hồn nào không tê tái?

Ba thế giới, tám phương trời trái, phải ...
Chốn Cha đi, con cái Phật đã đi
Nơi bình an, cõi vĩnh lạc, diệu kỳ
Kẻ đi trước, người đi sau, cùng đến

Xuân chưa hết, tình thương Cha trời biển
Tháng ngày qua hiển hiện suốt đời thơ
Tin Cha đi đột ngột thoáng thẫn thờ
Em về kịp cầu siêu Người quá cố

Biết là thế, hồn vẫn đau bỡ ngỡ
Lời kinh đêm, lời nguyện sáng đưa Cha
Về non cao, chốn vĩnh lạc, an hoà
Khỏi xa luân, vào niết bàn muôn kiếp


Nguyên Đỗ

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 4 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Xuân Chưa Hết, Một Vì Sao Chợt Tắt"